Trên chuyến xe chiều hè hối hả đầy bụi đường . Không hiểu sao chỉ có 2 hành khách . Một trong hai người họ hỏi :
– Hình như anh là một trí thức ?
– Vâng tôi có bằng Kỹ sư .
– Kỹ sư !
– Anh tốt nghiệp trường nào ?
– Trường Bách khoa .
– Chuyên ngành nào ?
-Chuyên ngành hóa nhựa .
– Ồ thật tuyệt vời ! Anh nông dân trầm trồ .
Chàng kỹ sư hào hứng kể về những ngày học tập vất vả ra sao ? thi đại học thế nào ? Những ngày xa nhà ăn mì gói . Những ngày xin việc và đến hôm nay ..Giọng chàng vô cùng phấn khởi .
– Nhưng lương anh bây giờ bao nhiêu ?
– Ba mươi triệu . Chàng trai đầy tự tin
– Ồ thật tuyệt vời ! Nhưng nhìn anh không có vẻ là người có tiền ?
– Đúng rồi . Sao anh biết ? vì tôi đang cần 150 triệu !
– Tôi yêu một cô gái ! Chàng bẻn lẽn .. Và tôi muốn làm vui lòng người tôi yêu . Bằng cách mua một chiếc SH …( Chàng thật thà .. .
– Ồ không quan trọng Vấn đề là cậu ( chàng đổi giọng) có muốn lấy 150 triệu hay không thôi .?
– Bằng cách nào ?
– Tôi sẽ cho Cậu mượn … và Cậu về làm việc cho tôi .
– Anh mà có tiền cho tôi mượn a ?
– Cậu có tài khoản sacombank không ?
– Có,nó đây .
……………………..
– Bây giờ Cậu có thể kiểm tra tk được rồi đấy . tôi đã chuyển cho cậu 50 triệu . Khi nào cậu lại nhận việc tôi sẽ đưa nốt
Chàng kỹ sư vô cùng kinh ngạc liền hỏi Anh nông dân ?
Thật là đơn giản năm trước tôi muốn thoát nghèo . Tôi đã đi làm, Nhưng đến đâu phải có bằng cấp lương mới cao , làm công nhân , rồi vào công ty , rồi phải kiên trì … thật bối rối .
Tình cờ có một ông bạn giới thiệu tôi mua một cái máy đùn ống nhựa . Mổi ngày đùn ra 3 tấn , Mổi tấn lời 3 triệu . Máy lại hoàn toàn tự động Chạy 24/24 ,lúc mình ngủ nó cũng làm ra tiền. Khà khà .. chàng tự thưởng cho mình một nụ cười sung sướng . ..
Nên cậu biết rồi đấy : 3*3=9 . 9*30 = 270 . 3*270 = … Có 3 tháng là lấy vốn máy ..
– Tôi vẫn chưa hiểu
– Tại sao phải thuê cậu ?
– Đúng rồi !
– Làm ăn thuận lợi , đầu tư thêm . Tôi bây giờ đã có 3 dây chuyền đùn , quản không xuể . Tôi cần một người tài . Nhân tài là nguyên khí quốc gia…
– Còn một câu nữa .
– Sao dễ đưa tiền vậy ?
– Đúng rồi .
– Ồ !. Đó là cậu quên hồi xưa lúc cậu còn nhỏ, tôi có quen một cô gái ở xóm cậu , tôi nhờ cậu làm chim xanh ..
– Và cô gái cuối cùng theo anh chàng có chiếc dream.. em nhớ rồi .Bên kia là một giấc mơ ( dream ) – Bên này cũng là một giấc mơ mà là mơ ước chưa bao giờ đạt được cùng nổi niềm nuối tiếc k nguôi , Chàng mơ hồ .
– Còn một câu sao Cậu k hỏi ?
– Lương phải không anh ?
– Đúng rồi !
-Thôi bây giờ mình khoan nói chuyện đó . Em rất hãnh diện về anh . Thôi thương nhau ta thì về .. Thương nhau ta thì về …Em lại làm chim xanh cho anh nhé .!
-Ừ ráng làm mai mốt làm cái 4 bánh mà đi .Thời này đi chi SH mưa nắng …
…….Trên chuyến xe chiều hè hối hả đầy bụi đường . Không hiểu sao chỉ có 2 hành khách .